Biết đâu chục năm nữa, trên mảnh đất nhỏ bao đời người dân nơi đây sinh sống, lập nghiệp, canh tác mọc lên vô số những khu nghỉ dưỡng, khách sạn năm sao hay sân golf,... khách du lịch đến đây ngắm biển với dịch vụ đẳng cấp quốc tế. Lâu lâu buồn lại mang chiếc máy ảnh cả trăm triệu đồng đi khám phá những "nét văn hóa của người dân bản địa". Rồi họ lạc vào những ngôi nhà cấp bốn cũ mới xêm xêm nhau, sống tận 3, 4 thế hệ ông bà, con cháu. Rồi biết đâu họ cũng sẽ giới thiệu quê tui với bạn bè về "một chiếc mùng chi chít nhưng miếng vá nhiều màu, mấy cái đèn cóc lụn tim,...
Người ta định biến quê tui thành "bán đảo Cam Ranh"
Dự là mấy ngày liền trời cứ mưa ì ạch do ảnh hưởng từ cơn bão mới, biển một bên mà, mấy này dễ ảnh hưởng lắm. Hở tý là mưa, mưa như trút nước trắng xóa cả một khu đất liền, có khi lại dầm dề, cứ rơi từng hạt một li ti, lười biếng. Trời vầy, nằm đắp chăn đọc tin tức có khi lại hay.
Vùng quê nghèo quanh năm lặn lội bắt tôm bắt cá, nay tự nhiên báo đài, tivi, facebook,... đâu đâu cũng nghe thấy người ta bàn nhau chuyện đất cát. Chuyện ông A bán đất được trăm tỷ thì phát hiện bị ung thư não, chuyện bà B bán đất được chục tỷ thì anh chị em từ hồi xa xưa nào đó quay về lật bàn, lật ghế đòi chia, anh C mới hôm qua còn thấy chạy chiếc dream tàn đi bán ốc, nay vận sơ-vin, quần tây, cặp táp, lái con mazda mới cóng đi tư vấn đầu tư đất đai. Thằng Tý , thằng Tèo mới hôm nào còn leo cây me ăn xong nhả hạt đầy gốc nay cũng vỗ vai giới thiệu mình là chuyên viên tư vấn bất động sản. Ủa, quê mình nay lạ lạ ghê hén?
Bẵn đi một thời gian, mợ tôi sau một ngày bán buôn tất bật ngoài chợ về, giọng nói rướn thiệt to đầu ngõ: "Nghe nói, trên khu A, có ông X mới tự tử chết vì vay mượn buôn đất giờ nó quy hoạch trắng cả huyện, tội ghê chưa?" Vài tiếng đáp với lại cảm thán, rồi nhỏ dần thành thứ âm thanh xì xào nghe lúc được lúc không. Nghe đâu, cả huyện quy hoạch trắng, người dân sẽ được đưa đến 5 khu tái định cư ở ngoài rìa trung tâm. Nghe đâu, dự án siêu lớn, đưa biển lên tận núi. Rồi lại nghe đâu, sau khi hoàn thành sẽ như Châu Âu hay Singapore thu nhỏ vậy. Nghe hoành tráng quá hén, nghe cứ như người dân quê tui sắp hết nghèo rồi, sắp được ở biệt thư, đi xe sang, tối tối ngắm hoàng hôn trên du thuyền rồi ấy. Vậy mà thấy mắt ai cũng buồn, cái buồn rười rượi chảy tràn từ người nọ sang người kia, từ xã này sang xã khác, cứ như con kênh dẫn biển lên núi trong dự án quy hoạch vậy.
"Thổ Sầu quá quyến rũ, khiến người ta mụ mị đi bởi cái nghèo, giản dị đến mức nguyên thủy. Nhiều người khách mô tả, họ như rơi tỏm vào một vũng buồn, và chìm trong thứ bùn mát rượi và thơ ngọt mùi đồng bãi."
____Thổ Sầu, Nguyễn Ngọc Tư.
Hít một hơi cái không khí đặc quánh đầy mùi lo âu ấy vào căng tràn phổi, mới hiểu hơn về câu chuyện "Thổ Sầu" làm du lịch của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư.
Biết đâu chục năm nữa, trên mảnh đất nhỏ bao đời người dân nơi đây sinh sống, lập nghiệp, canh tác mọc lên vô số những khu nghỉ dưỡng, khách sạn năm sao hay sân golf,... khách du lịch đến đây ngắm biển với dịch vụ đẳng cấp quốc tế. Lâu lâu buồn, lại mang chiếc máy ảnh cả trăm triệu đồng đi khám phá những "nét văn hóa của người dân bản địa".
Rồi họ lạc vào những ngôi nhà cấp bốn cũ mới xêm xêm nhau, sống tận 3, 4 thế hệ ông bà con cháu. Rồi biết đâu họ cũng sẽ giới thiệu quê tui với bạn bè về "một chiếc mùng chi chít nhưng miếng vá nhiều màu, mấy cái đèn cóc lụn tim, chiếc giường ngủ ghép bằng thân tre chẻ hai, mắt tre dù đã chuốc nhưng vẫn gù lên, lông chông."
Rồi họ cũng sẽ lại "xăng xái sà vào, kinh ngạc hết hồn" khi biết một rỗ cá tươi chỉ có giá vài đồng lẻ họ ít để tâm đến. Rồi hoàng hôn buông, họ quay lưng bước về nơi có thứ ánh sáng lấp lánh xa hoa, nơi đã từng là nhà cao cửa rộng của những người vài ba giây trước họ đã cảm thán "Ôi! Tội ghê chưa".
- Nếu thấy khổ quá, sao không rời đi?
Ừ, sao lại thế nhỉ? Sao người ta không rời đi, đến một nơi nào đó khác xa lắc lơ, toàn người lạ hoắc, bắt đầu với làng xóm mới, con đường mới? Chắc người ta đang bận, bận ngẩn mặt lên trời cho nước mắt chớ vội rơi xuống lả chả, kỳ lắm. Hay chắc người ta bận buồn, bận lo, bận nghèo nên quên mất phía xa xa nơi ánh đèn lấp lánh như pha lê ấy, cỏ lại đang mon men bò lên mộ ông bà, mộ ba má họ,...
Cuốn sách mình nhắc đến trong bài viết, Gió lẻ - Nguyễn Ngọc Tư. Link mua: https://shorten.asia/MxrWTrZU
Totenngann__
Comments