top of page
Writer's pictureTớ tên ngânn

Những ngày chênh vênh

Bỗng một ngày bạn thức dậy và thấy mình đang loay hoay mãi một chỗ trên hành trình của chính mình. Những công việc vẫn còn dang dở, những cuốn sách đọc nửa chừng, những khóa học đã lâu chưa xem lại,... những chông chênh lấp đầy trái tim, mệt mỏi đến nghẹt thở. Bạn biết không, đấy dường như là một phần của tuổi trẻ và ai cũng có những ngày không ổn.


Nếu được quay lại năm tháng chênh vênh nhất đời bạn, bạn sẽ thay đổi điều gì? Sẽ chọn gì, làm gì? Và sẽ trở thành ai?


Người ta nói đời người luôn đi qua rất nhiều cột mốc được gọi là "chênh vênh".


Năm ta 16 tuổi ta bắt đầu khoác lên mình những bộ áo dài, những chiếc quần âu đen, phát hiện ra trên mặt có vài nốt mụn, ta bắt đầu biết ngại ngùng, bẽn lẽn, ta nhận thức rõ hơn về ngoại hình, về những rung cảm đầu đời. Rồi ta yêu, ta thất tình, ta thấy "À, hình như mình thành người lớn rồi". Ta thấy dường như ta có một mớ thứ phải lo, phải buồn, phải suy nghĩ. Ta thấy làm người lớn khó khăn ghê.


Năm ta 18 tuổi, ta bắt đầu những lựa chọn, những áp lực thật sự đè nặng trên vai. Những câu chào nhau chẳng biết từ bao giờ đổi thành "thi trường nào?", "thi ngành gì?",... Rồi ta tự hỏi rồi ta sẽ làm gì? sẽ thành ai trong cuộc đời này? Người ta hay nói hãy đi theo ước mơ, nhưng chao ôi! Ước mơ của ta là gì? Đại học có phải con đường duy nhất ta bắt buộc phải đi không? Những ngổn ngang lấp đầy trên đoạn đường về. À hóa ra, năm ấy ta mới thật sự lớn vì ta bắt đầu chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình.


Năm ta 22 tuổi những chênh vênh ngày một lớn hơn và rõ ràng hơn. Ta bắt đầu bước vào đời và kiếm tiền bằng một công việc full-time. Ta bắt đầu những ngày đi đi về về, những ngày thả người mệt nhoài lên chiếc giường quen thuộc sau một ngày làm việc và tự hỏi "mình có đang chọn đúng nghề không?" hay "mình sẽ làm việc như này đến khi nào? Mình có thực sự thích nó không?",... Những ngổn ngang bắt đầu chồng chéo lên nhau. Tuổi 22 năm ấy ta chật vật tìm một công việc mình yêu thích với mức lương ít ỏi hay thất vọng với những lần rớt phỏng vấn. Những đứa bạn thân thiết từ hồi đại học ít gặp nhau hơn, ít trò chuyện hơn và những tâm sự được cất giấu kỹ hơn. Chỉ còn lại những tin nhắn công việc đến liên tục bất kể ngày giờ. Tuổi 22 vô định năm ấy, đôi lúc ta mệt mỏi chỉ muốn về nhà ôm lấy mẹ và khóc thật to.


Năm ta 25 tuổi, khi bạn bè ngoài kia bắt đầu kết hôn, xây dựng một cuộc sống đẹp như mơ, đứa được thăng chức làm ông này bà nọ, đứa mua nhà, đứa mở shop thời trang, đứa mở quán cà phê sang chảnh,.... Chỉ riêng ta vẫn vậy, vẫn một mình trên phố, vẫn ở thuê, vẫn ngày ngày đến văn phòng, lâu lâu suy nghĩ dến việc nhảy sang một nơi khác. Nhưng than ôi! ta sẽ thế này mãi sao?

Chúng ta luôn có những ngày chênh vênh như thế, những ngày khó khăn đến mức có nhiều người dường như đã lạc lối. Nhưng chúng ta ơi, ngoài kia dường như ai cũng đều như vậy, cũng có những ngày không ổn như thế. Mỗi người trong chúng ta được sinh ra để đi những hành trình khác nhau, đi qua những chênh vênh khác nhau. Chỉ là người đứng dậy và đi qua nó, kẻ thì bị níu lại.


Mình từng nghe ở đâu đó một đoạn thế này: "Trước khi chúng ta đến với thế giới này, chúng ta đã xem qua cuộc đời của mình, sau đó ta mới lựa chọn có được sinh ra hay không. Do đó, dù sẽ có những ngày không vui, nhưng chắc chắn trong cuộc đời của mình, có điều gì đó khiến ta cảm thấy hạnh phúc, ý nghĩa nên ta mới quyết định chọn nó."

Ai cũng biết, hạnh phúc không phải đích đến mà nó là cả một hành trình dài, nơi ta phải đi qua những chông chênh, những không bằng phẳng để rồi nhiều năm sau, khi ta trưởng thành hơn quay nhìn lại có những lựa chọn thật ngốc nghếch và khờ dại nhưng lại khiến ta bật cười. Thật ra ta hiểu, dù có quay lại những năm tháng ấy ta vẫn sẽ hoang mang, vẫn sẽ dại khờ vì ở mỗi giai đoạn trong cuộc đời chúng ta chỉ có thể làm tốt nhất một vài việc. Điều chúng ta nên nói với mình ngày ấy rằng hãy kiên nhẫn, đừng quá vội vàng với những việc chưa đến. Chúng ta rồi sẽ ổn thôi.


"Mưa nào rồi cũng sẽ tạnh thôi, không có mưa nào mà cứ mưa quài mưa quài như vậy được"



Totenngann_

5 views

Comments


bottom of page