top of page
Writer's pictureTớ tên ngânn

Bạn thân cũ.

“Bạn thân cũ” – đây có lẽ là danh xưng đáng buồn nhất trong đời người ấy chứ. Cảm giác cứ như đôi giày bạn yêu thích nhất nay chỉ còn 1 chiếc, vứt đi thì tiếc mà để lại ngắm thì càng buồn.


Lạ quá ha, bạn thân mà cũng cũ nữa hả? Có đấy, mình đã từng đi qua một vài mối quan hệ gọi là “bạn thân cũ”. Có những người tự dưng im lặng và biến mất, có những người cãi nhau một trận to, kết quả vẫn là im lặng. Cũng có những người vì hành trình khác nhau mà những cuộc gọi, những dòng tin nhắn thưa dần, đến một ngày lướt bảng tin trên facebook chẳng còn thấy nhau nữa, giật mình vào check thanh tin nhắn, tin nhắn cuối 2 đứa nhắn cho nhau chỉ là những dòng chúc mừng sinh nhật kiểu “snvv”, hay “chúc mừng sinh nhật”.


"Bạn thân cũ" - hmmm … nói thế nào cho đúng nhỉ? Là một ngày đẹp trời, bạn thay một bộ quần áo mới, trang điểm xinh đẹp, bước ra khỏi nhà và người chờ bạn không còn là đứa bạn quen thuộc nữa. Mẹ hỏi với theo tiếng bước chân bạn “ơ, con A nay không qua đón nữa à?” chỉ chờ có thế, bạn im bặt, cảm giác trống vắng chợt xộc lên đôi khi cay xè cả mắt.


“Bạn thân cũ” – đây có lẽ là danh xưng đáng buồn nhất trong đời người ấy chứ. Cảm giác cứ như đôi giày bạn yêu thích nhất nay chỉ còn 1 chiếc, vứt đi thì tiếc mà để lại ngắm thì càng buồn.


“Bạn thân cũ” – chúng ta nói với nhau bao điều, chúng ta khóc lóc, chúng ta cùng kể lể tới 2,3h sáng cũng chẳng thể nào hết chuyện. Chợt một ngày, đến cả câu chào nhau cũng trở nên gượng gạo, nên gọi là “bạn – mình”, "cậu - tớ", “bà - tui” hay vẫn mày tao như trước? Rồi lại chợt một ngày, đến cả việc chạm mặt nhau trên phố cũng làm chúng ta trở nên “ngại ghê”.


“Bạn thân cũ” – chúng ta đi qua bao chuyện trời long đất lở cùng nhau, vậy mà tự dưng vì mấy chuyện không đâu, chúng ta bỗng trở thành xa lạ. Là do chúng ta trẻ con dại khờ, hay do chúng ta bốc đồng ngu ngốc? Giữa cuộc đời đầy những vết thương chồng chéo lên nhau, chúng ta lại chọn cách tự làm tổn thương thêm chính mình. Cảm giác ấy cứ như bị say xe vậy, mặc dù đã rời khỏi từ rất lâu rồi nhưng sự khó chịu thì vẫn ở lại, khó chịu đến nôn nao lòng.

Ba từ “bạn thân cũ” khi nghe ai đó kể về thì thấy buồn cười, thấy họ sao nhạy cảm, mong manh quá. Nhưng khi bản thân mình nghĩ về thì lại thấy chột dạ, rồi dành cả đêm để thao thức. À, hồi xưa mình với nó thế này, mình với nó thế kia. Trong mảng ký ức lờ mờ xa xưa ấy, thời gian dường như chẳng xóa đi bất kỳ điều gì, chỉ đáng buồn là nó chỉ còn là “ký ức”.

Mà đã là ký ức, dù buồn hay vui, dù đẹp hay xấu đều vẫn đáng trân trọng. Có người nói thế này“Trưởng thành là khi bạn phải kết thúc một vài mối quan hệ, đôi khi là chính bạn trong quá khứ nữa”. Suy cho cùng, chúng ta phải chấp nhận rằng, mỗi người đều được sinh ra để đi những hành trình riêng. Bạn sẽ phải đi qua một vài người, rời khỏi một vài mối quan hệ để rẽ hướng và tiếp tục hành trình của chính mình. Nếu nghĩ như vậy thì nghe có vẻ tích cực và truyền cảm hứng hơn, nhưng sự thật thì vẫn rất buồn.



Càng lớn chúng ta càng có nhiều mối quan hệ hơn, bạn “đồng nghiệp”, bạn “cùng phòng trọ”, bạn “xã giao”, bạn “cùng trường”, và thậm chí là bạn đời nữa. Nhưng lại chẳng có ai được như đứa “bạn thân cũ” hồi đó nữa. Lớn rồi nên chúng ta càng khép lòng hơn và những mối quan hệ cũng có vẻ dần nhạt hơn. Chúng ta vẫn sẽ có những người bạn để trò chuyện đến 2,3h sáng, để kể nhau nghe về chuyện thất tình, chuyện áp lực công việc, cuộc sống, về gia đình,… nhưng trong mỗi câu chuyện của “người lớn” dường như có chút e dè, có chút riêng tư cần giữ lại. Chúng ta vẫn chân thành với nhau đấy, nhưng dường như chẳng thể như cái hồi còn là cô bé, cậu bé, vô tư dốc hết lòng dạ nữa rồi.


Trong bộ phim “tiệc trăng máu” có một đoạn như vầy “Mỗi người chúng ta đều có 3 cuộc sống: cuộc sống công khai, cuộc sống riêng tư và cuộc sống bí mật”. Chúng ta đẹp nhất, lung linh nhất ở cuộc sống công khai, ở đó tất cả bạn của bạn đều có thể thấy và nghe về nó. Cuộc sống riêng tư thì khác, đó là nơi chỉ có một vài người được bạn cho phép bước vào. Còn cuộc sống bí mật, đó là nơi sâu thẳm nhất, ở đó thường thì bạn cô đơn, càng trưởng thành bạn càng có nhiều hơn một vài điều để giữ ở đó và khóa lại. Nó như một nơi bất khả xâm phạm. Nơi mà đã từng có một vài đứa "bạn thân cũ" ở đó, nay chẳng còn ai muốn nhắc về nữa.


Totenngann_

31 views

コメント


bottom of page