top of page
Writer's pictureTớ tên ngânn

Tại sao phải nổ lực?

"Nhìn xem cô gái, những nổ lực, dù là nhỏ nhất rồi cũng sẽ được đền đáp, đó không phải một lời hứa suông"

Mọi người có thích đọc những câu chuyện truyền cảm hứng không nhỉ? Mấy câu chuyện khiến người ta phải quào lên và sắn tay áo lên làm việc chăm chỉ hơn. Chuyện là hôm nay mình đọc được mấy câu chuyện kiểu như là một liều "dopin" khiến mình phải bật dậy cái đùng, mở lap và kể lại.


Một chàng cầu thủ bóng đá nọ rất nổi tiếng ở nước anh ta. Tại quê nhà, anh ta có tất cả, sự nổi tiếng, danh vọng, những hợp đồng quảng cáo, những lời tán tụng trên sân cỏ cũng như khắp mặt báo chí. Nhưng một ngày đẹp trời nọ, anh ta quyết định rời bỏ để đi tìm một hành trình mới, đến một đất nước mới, gặp những con người mới, để được học tập, rèn luyện như một cầu thủ quốc tế chuyên nghiệp. Hành trình ấy đầy gian nan, thậm chí hai từ "gian nan" thôi là chưa đủ, nó còn là vô vàn những câu chuyện lớn nhỏ, chồng chéo lên nhau đến ngẹt thở. Nhưng sau tất cả, vài ngày trước cậu ấy đã ghi bàn thắng đầu tiên, một cột mốc mới đáng để tự hào mặc dù nó chưa là to tát trong mắt nhiều người. Và tôi hiểu rằng, mảnh giấy note với dòng chữ "never give up!" cậu ấy dán trong phòng thật sự đã có hiệu quả. Ngay khoảng khắc ấy, tôi cũng muốn viết một dòng "never give up!" vào mảnh giấy note của chính mình, dán thẳng vào tim, vào tâm trí, vào bất cứ đâu chỉ để nhắc tôi "nhìn xem cô gái, những nổ lực, dù là nhỏ nhất rồi cũng sẽ được đền đáp, đó không phải một lời hứa suông"


Một câu chuyện khác về cô gái "hotgirl" nọ, chợt một ngày nổi tiếng vì chiếc video quay lúc nô đùa. Sau một đêm. cô nhận được vô vàn sự chú ý từ rất nhiều người quen lạ đủ kiểu. Những danh xưng, những cái mác bóng bẩy được dựng nên, cô bỗng dưng từ một cô bé học sinh trở thành nàng hotgirl "con nhà người ta" trong mắt bao người. Rồi những kỳ vọng, những tiêu chuẩn từ trên trời rơi xuống, cô gái nhỏ bao lần hết hồn vì bị "người ta" vào chửi chỉ vì "nói quá nhiều", "nói không đúng", "lanh chanh", "thích thể hiện",...đến mức cô chia sẻ cô đã tự ti hơn và sợ hơn mỗi khi phải phát biểu điều gì đó. Nhưng sau tất cả, cô vẫn cảm ơn những điều ấy, cô trở nên hoàn thiện hơn, giỏi hơn mỗi ngày và luôn nổ lực để trở thành một phiên bản tốt hơn, tốt hơn nữa.

Hmmm... Vậy nên, không hẳn là may mắn gọi tên bạn thì bạn hiển nhiên hơn người khác. "Muốn đội được vương miện phải chịu được sức nặng của nó" và nếu không nổ lực, những may mắn trước đó có thế sẽ trở thành áp lực và bóp chết bạn. Nói đúng hơn, nổ lực và áp lực luôn song hành cùng nhau, đó là minh chứng rõ nhất cho sự từ bỏ. Hành trình đi đến vinh quang chưa bao giờ là một con đường bằng phẳng, nếu chỉ nổ lực một chút rồi dừng lại chờ quả ngọt, áp lực sẽ đến và ném cho bạn một quả đắng nghét.


Sao mình lại thích nghe những câu chuyện truyền cảm hứng ầy à? Vì mình cần áp lực để lại nổ lực. Vì mình cũng như bạn, đôi khi sợ hãi và thèm một kết thúc có hậu cho những ngày miệt mài cố gắng. Vì mình biết, vũ trụ bằng mọi cách đang muốn mình nghe câu chuyện của họ để học hỏi, để đứng dậy và viết tiếp câu chuyện của chính mình.


Tôi đã từng là một cô gái nhỏ, nghỉ học lớp 10 đi làm thêm, rồi lại quay lại trường và bắt đầu hành trình vừa học vừa làm. Tôi đã từng bật đèn pin chiếc điện thoại Nokia 1280 để ôn tập toán cho kỳ thi đại học. Tôi đã từng làm đủ thứ việc từ phục vụ nhà hàng, telesales, PG, gia sư,... chỉ để kiếm đủ tiền học phí. Tôi đã từng chạy deadline đến 2-3h sáng và đi thi lúc 6h sáng, Tôi đã từng ăn cơm chay giá 10 nghìn đồng trong một tháng ròng. Tôi đã từng sống những ngày không đủ tiền mua gói mì 3 miền giá 3 nghìn đồng. Tôi cũng đã từng sốt liên tục 2 tuần liền và nhập viện cấp cứu gấp chỉ vì làm thêm 3 công việc liên tục. Và cũng là tôi, đã từng nhận nhuận bút cho bài báo nghiên cứu khoa học khi còn là sinh viên năm nhất. Đã từng nhận hầu như tất cả học bổng thời sinh viên của mình, thậm chí chiếc Laptop Dell cũ kỹ nặng hơn 3 kí lô tôi đang làm việc bây giờ cũng là học bổng nốt. Đã từng có một công việc tốt, chuyển đến sống ở một nơi tốt hơn, đầy đủ hơn. Đã từng gặp và đồng hành cùng với những con người vô cùng vô cùng tuyệt vời. Và tôi biết, đấy là trái ngọt của mình sau tất cả.


Một cuộc sống như vậy chưa đủ áp lực hay sao mà còn bày đặt tìm thêm? - Hmmm, nói sao nhỉ, mình nghĩ ai rồi cũng sẽ có những giai đoạn như mình đặc biệt là trong thời gian dịch vừa qua. Lười hơn, trì hoãn hơn, gặm nhấm những thành quả quá lâu mà quên mất hành trình luôn là những bước tiến không ngừng. Để rồi một ngày nọ, mình nhận ra, mình dường như đã không còn là cô bé bật flash học bài nữa rồi. Thay vào đó là một cô gái trưng diện hơn, sành điệu hơn, và ngu ngốc hơn.


Không hẳn là mình ghét mình của hiện tại, mình biết ai rồi cũng phải trải qua những ngày tháng như vậy. Nó giúp mình nạp năng lượng và hiểu hơn về những thăng trầm trong cuộc sống. Một chiếc đèn Flash bật mãi cũng sẽ đến ngày nó cạn pin đi và tắt ngúm. Và vào thời khắc nó tắt ngúm rồi lại trở lại hoạt động như chưa hề có vấn đề gì xảy ra khiến mình hiểu "đã đến lúc mình cần phải đứng dậy và nổ lực hơn nữa cho hành trình mới của mình rồi".

Đoạn đường phái trước mình sẽ đi như thế nào nhỉ? Có làm tốt không? Có sẽ lại vấp ngã và buồn bã không? Không ai biết được, có thể sẽ có những gian nan, cũng có thể sẽ bình yên hơn. Nhưng mình biết chắc rằng nếu mình nổ lực, nếu mình sống hết mình với khoảng khắc hiện tại, một cái kết có hậu sẽ lại đến thôi. "Never give up!"


Totenngann_










1 view

Commentaires


bottom of page